Đêm qua trăng sáng anh ngồi chờ,người con gái đã gặp trong mơ,chờ ai hok thấy trăng bỡ ngỡ,vì ai cô lẻ vẫn
bơ vơ,cành hoa tươi thắm quá hững hờ,buồn thay bà nguyệt với ông tơ,cho tôi mong nhớ đến thẫn thờ,đêm về
thao thức nằm trăn trở,nhắm mắt hok ngủ mà vẫn mơ,đến khi tỉnh giấc chơt thẫn thờ,mình đang ước muôn một
tình thơ,hàng cây năm ấy buồn muôn thuở,làm sao cho khỏi niềm thương nhớ,trọn đời trọn kiếp
khỏi bơ vơ,vì em hết đó anh mới chờ,thấy em cười ai nấy cũng điều mơ,tự nhiên anh buồn hok duyên cớ,
thuyền ai xuôi ngược bến sông chờ,cho ta gặp lại mối tình thơ,mong sao tình ấy đừng dang dở,giống như giấc
ngủ mình đã mơ!....
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
Quốc_Cường
<<Trở Về
1266